Anh Hùng truyện – hồi 2: Phúc họa khôn lường!
Tóm tắt hồi 1: Tú Ba, nhân vật chính trong câu truyện, sau khi xuất sư mang nặng mối tình xưa tìm về chốn cũ thì phát hiện một vị cô nương đang bị ức hiếp bởi lũ cường tặc… Anh hùng cứu mỹ nhân, Tú Ba kịp nhận ra vị cô nương đó chính là người mà huynh ấy bao lâu nay vẫn ấp ủ trong trái tim, trìu mến gọi bằng Trang muội… Mời các bạn đọc hồi 1 Duyên kì ngộ
HỒI 2: PHÚC HỌA KHÔN LƯỜNG!!!
Hữu duyên ắt sẽ tương phùng
Vô duyên dẫu có ở cùng vẫn xa
Cái duyên nó đến Tú Ba
Người xưa tưởng khuất tưởng xa đã về
Bờ vai nay đã cận kề
Năm xa tháng đợi đáng nề chi đâu
Niềm vui chẳng nói nên câu
Mảng xưa kí ức từ lâu tràn về
Bỗng đâu chao đảo bốn bề
Kình chiêu áp chặt cận kề bên hông
Tú Ba hoảng hốt vận công
Đan điền tọa khí đả thông dư kình
Thế nhưng bỗng bất thình lình
Nữ nhi xuất chưởng vô tình không nương
Bàng hoang khi thấy người thương
Khi không người lại đả thương lấy mình
“Hỡi ôi chỉ biết trách mình
Mây mù che mắt , chữ tình hại ta”
Trong lùm hiện đám lâu la
Áp người lên ngựa xích tra anh hùng
Tú Ba đầu óc mông lung
Nửa mê nửa tỉnh oai hùng còn đâu
Vó ngựa chạy suốt đêm thâu
Vang vang như hỏi bao sâu chữ “Tình”
…
…
…
Tú Ba mở mắt đảo nhìn
Nệm nhung chăn lụa phòng yên im lìm
“Nơi đây không phải xà lim
Bọn người kia muốn kiếm tìm gì đây
Tìm chi thì cũng mặc bay
Hạ chiêu lén lút không hay chút nào
Ta nên xem xét coi sao
Nơi đây là chốn thế nào hẵng hay”
Nghĩ xong chưa kịp ra tay
Bước vào nhi nữ khiến say lòng người
Long lanh đôi mắt biết cười
Tinh nguyên khoe sắc hơn mười đóa sen
Tóc thề buông xõa huyền đen
Hoa nhường nguyệt thẹn liễu ghen với nàng
“Công tử xin chớ bàng hoàng
Hùynh Gia hân hạnh tiếp chàng đến chơi
Cần chi xin cứ mở lời
Chàng là khách quý được mời đến đây”
Tú Ba bước tới hỏi ngay
“Phàm là khách quý (lại) hạ tay vô tình
Quý gia làm chuyện bất bình
Hỏi cho lương lý nhân tình để đâu?”
“Chàng muốn biết muội xin tâu
Muội thân vô kỉ, (là) a đầu Hùynh Gia
Lệnh ra chẳng lẽ kêu ca
Thôi thì muốn mắng muốn la tùy chàng”
“Ta xin cáo lỗi muôn vàn
Cho ta được biết tên nàng được không?
Vừa rồi ta nghĩ không thông,
Bừng bừng lửa giận chẳng trông được gì!”
“Xin chàng cứ gọi Kiều Nhi
Muội sao có thể trách chi được chàng
Chỉ mong mọi việc rõ rang
Muội đây là kẻ đánh chàng trước đây!”(?!?)
Thất thần chỉ biết ngồi ngây
Biết bao câu hỏi bủa vây anh hùng
“Ta thường che dấu hành tung
Bao năm ẩn dật sơn cùng núi sâu
Hạ sơn chẳng được bao lâu
Ta và lão chủ quen nhau bao giờ?
Biết bao nhiêu thứ đang ngờ
Hùynh Gia thật lắm nước cờ cao tay
Nhất là sao họ lại hay
Lòng ta nặng trĩu lâu nay một người
Hỡi ôi thật quá nực cười
Chữ tình lắm lúc hại người thẳng ngay”
Kiều Nhi bước đến cho hay
“Lão gia căn dặn trao tay cho chàng”
Bức thư nét bút thẳng hàng
Tú Ba hấp tấp vội vang mở thư
Nét mặt bỗng hóa suy tư
Có điều chẳng tốt trong thư không chừng
Tú Ba thì bỗng ngập ngừng
“Riêng ta chẳng biết nên mừng hay lo
Nhưng xin nàng nhắn lại cho
Ta đây chấp nhận việc to lớn này!!!”
Kết hồi hai… Hùynh Gia là ai mà đến một tiểu a đầu nội lực cũng khôn lừơng có thể đả thương Tú Ba, lại thêm Dị Dung Thuật siêu hạng ? Vậy Hùynh Gia Lão Chủ va Hùynh Gia Bà Bà còn lợi hại đến nhường nào? Sao họ lại biết tung tích ý trung nhân của Tú Ba ? Liên hệ thế nào với vị cô nương ấy? Bức thư kia có nội dung gì mà Tú Ba tâm tư hỗn độn vừa mừng vừa lo? Việc to lớn kia là gì ? Mời các bạn đón xem tiếp hồi 3